ngoc

ngoc

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Ngọn nến đêm mưa

Ngọn nến vàng chấp chới trong đêm
Mưa xô mạnh bóng đèn đường vụt tắt
Khung cửa sổ bụi mưa bay lất phất
Sấm rền trời u ám một khoảng riêng

Mưa dỗi hờn quẫy dội triền miên
Ô cửa kính bụi mờ hơi nước
Em gồng mình chờ lời nguyền trước
Bóng tối bao trùm ngọn nến nhỏ đìu hiu

Soi bóng mình trên tấm vách màu rêu
Em nhấp nhô chập chờn cao thấp
Nến đong đưa run run chực tắt
Thỏ thẻ con khờ hơi ấm phả từ tim

Gió ầm ào mưa đổ mạnh nhiều thêm
Ngọn lửa nhỏ lung linh căn phòng trống
Em cuộn mình quơ tìm hơi ấm
Nến nhỏ dịu dàng nồng ấm giữa đêm mưa

17/05/12

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Nỗi niềm trăng treo

Trăng đầy cứ ngỡ trăng tròn
Trăng cao vời vợi...khuyết mòn ai hay
Lưng trời một dải lụa bay
Vắt ngang mặt nguyệt...trăng đầy lại vơi

Lao xao sóng nước trăng rơi...
Vỡ tan từng mảnh trăng rời nhấp nhô
Vớt trăng ra khỏi mặt hồ
Tìm sâu đáy nước lặng lờ...Trăng đâu?

Lửng lơ...Ai thả giọt ngâu
Để đêm ô thước nặng cầu...cheo leo
Non, già...một ánh trăng treo
Câu thơ, bầu rượu...cạn theo trăng tàn
 
Trở trăn, ôm nỗi miên mang
Hằng Nga bật khóc...thở than phận mình
Trăng ơi! cứ mãi lung linh
Thong dong trôi...chớ vướng mình vào đâu

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Mượn kiếp rong chơi

Mượn Mẹ thân xác thịt da
Mượn dòng máu đỏ nơi Cha làm đời
Mượn vui...để nở nụ cười
Mượn cay đắng của cuộc đời...để đau

Mượn mưa, để hóa thành ngâu
Mượn thời gian, để tóc màu trắng hơn
Mượn buồn, để bảo rằng: Hờn
Mượn hoang vu, bảo: Cô đơn một mình

Mượn son phấn, bảo: Mình xinh
Mượn tình một mảnh, bảo: Mình có đôi
Mượn vay...Khắp chốn, nhiều nơi
Khư khư giữ lấy, bảo: Đời cho ta

Một ngày trả hết thành Ma
Cát kia còn lớn hơn ta rất nhiều
Xa hoa, phù phiếm...tiêu điều
Mảnh tình vứt lại, lời yêu trả đời

Vô thường, mượn kiếp rong chơi
Mệt nhoài trả hết...Ta rời trần gian
Bụi mờ...phảng phất bên đàng...
Ta về nguồn cội...Chẳng mang thứ gì
11/06/2012

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Giấc mơ trưa

Trưa_Thu khóc lặng thầm lệ đổ
Hắt hiu buồn gió vỗ thinh không
Lang thang vào giấc trưa nồng
Nụ hôn xưa ấy...má hồng hôm nay

Anh vẫn đó đôi tay ngày trước
Vẫn nồng nàn lần bước đam mê
Nép đầu nghe những đê mê
Hương thơm ngày cũ vỗ về men say

Mắt môi ấy tháng ngày ước hẹn
Ướp nụ tình nguyên vẹn ngây thơ
Đắm mình vào chốn hoang sơ
Hai ta hòa quyện cơn mơ tuyệt vời

Em thảng thốt_bởi lời réo gọi
Điệu nhạc buồn điện thoại vừa reo
Huơ tay dụi mắt nhìn theo
Cơn mưa r-rít, đời bèo lênh đênh


26/09/12

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Dẫu chẳng còn gì...

Vắng anh rồi...mặt trời quên nổi nắng
Mưa quên ngừng, dòng nước mãi rơi rơi 
Vắng anh rồi...bao thấp thỏm đầy vơi 
Lòng se thắt, nỗi buồn đau trong dạ

Vắng anh rồi...Ngõ quen như...xa lạ 
Chân ngập ngừng mà chẳng biết đi đâu
Vắng anh rồi...xa cách bởi bể dâu 
Lòng đau đớn cho cuộc tình tan vỡ

Vắng anh rồi...mảnh hồn em loang lở
Vết thương này vẫn lổ trổ trong tim
Vắng anh rồi...con phố lạnh lùng thêm
Hàng cây đứng rũ mình yên lặng quá

Vắng anh rồi...mùa thu thôi rụng lá 
Nắng phơi mình trên phiến đá hoàng hôn
Vắng anh rồi...cho ai đó cô đơn
Dầu chia cách hai tâm hồn hai ngã

28/10/12

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Đồng cảm...


Bên song cửa mưa thu tí tách
Nỗi buồn nào than trách giọt rơi?
Chim chuyền lồng trúc chơi vơi
Tiếng kêu thảng thốt từng lời cô đơn

Cơn mưa sáng như hờn như tủi
Chảy thành dòng lầm lủi về đâu?
Cuộc đời là những bể dâu
Đọc trang nhật ký nỗi sầu rưng rưng

Tôi hiểu bạn bởi từng câu chữ
Trút cạn lòng từ ngữ đau thương
Dẫu tình còn lắm vấn vương
Chúc ai duyên phận đoạn trường vượt qua

Mưa tuôn đổ nhạt nhòa cửa kính
Vết son hồng bám dính vừa lem
Buồn nào chất chứa trong em?
Nhìn dòng nước chảy ngoài thềm...mênh mang

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Con dốc đời tôi

Em trượt mãi con dốc đời cao thấp
Vẫn cố kềm gượng bước trong đêm đen
Đôi chân em dò dẫm không ánh đèn
Lời tim dặn: cố lên đừng lùi bước

Em vẫn hướng mặt mình về phía trước
Chân cố lê từng bước nhỏ nặng nề
Con dốc nào biết được những tái tê
Rồi lại trượt vết trầy loang trên gối

Em bất lực quay nhìn về phía cuối
Xa lắm rồi thôi cố chút nữa đi
Giọt mồ hôi hay sương đọng rèm mi
Nghe mặn chát trên đầu môi khô khốc

Em thầm ước phía bên kia triền dốc
Một ánh đèn lóe sáng giữa trời đêm

Mong bóng người đồng hành bước cùng em
Hụt hẫng quá! con dốc đời vắng lặng

21/10/12

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Bão và anh

Trong giông bão, em thấy anh chới với
Sóng đẩy vào, gió lại thổi ra xa
Biển mênh mông...đầu con sóng nhạt nhòa
Thuyền lao thẳng...đâu hay cuồng phong đón
*
Gió tđâu? biết bao nhiêu là ngọn...
Thổi tung trên mặt biển vốn xanh rì
Sóng ầm ào xô bờ cát trôi đi
Anh chống chọi cùng con thuyền xa bến
*
Chim Hải Âu co mình trong mỏi mệt
Cánh rộng dài, không đ sức bay cao
Biển nên thơ, không sóng vỗ dạt dào
  Vầng trăng tỏ, không lung linh đáy nước
*
Em bàng hoàng...thầm thì lời nguyện ước
"Gió hãy tan và sóng chớ kêu gào"
Cầu mong là: Đó một giấc chiêm bao
Thuyền anh mãi bồng bềnh cùng biển c
*
12/10/11     

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Sa mạc và biển cả

Em lửng thửng đi trên vùng sa mạc
Miệng khát khô...chân bủn rủn, rả rời
Đất và trời...tiếng em khản buông rơi
Đôi tay nhỏ cố dang cho thật rộng
*
Em chợt ước...thà ở nơi biển động
Có sóng gào cho biển nổi gió giông
Bờ cát vui ôm con sóng vào lòng
Vùng hoang mạc cát cô đơn buồn tẻ
*
Em là cát phơi mình trong lặng lẽ
Nắng dập dồn cho cát mãi khô khan
  Biển mênh mông tung bọt sóng bạt ngàn

Chẳng hiểu cát hoang vu...khô cằn lắm!
*
Vùng cát nóng...bao giờ cho sắc thắm?
Cơn mưa rào có đủ để vuốt ve?
Cát cô đơn bỏng cháy nắng mùa hè
Đời muôn vẻ...muôn hình...trong cuộc sống

Vẫn mãi là tôi...

Tôi mãi là tôi của ngày xưa
Là tôi...không định được bến bờ
Là tôi...thờ thẩn vùi năm tháng
Nhìn bóng chiều giăng để ngẩn ngơ

Tôi vẫn là tôi...chỉ là tôi

   Là tôi...với chiếc bóng vật vờ
Là tôi...khép mình trong ngàn lá
  Gọi ánh tà dương mỏng như tơ

Tôi mãi là tôi...vẫn là tôi

  Là tôi...mang suốt kiếp dại khờ
Là tôi...ương bướng nhìn nhân thế
Để cả đời tôi vẫn ngu ngơ