ngoc

ngoc

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

CHẲNG THỂ NÀO

CHẲNG THỂ NÀO

Có phải chăng trái tim này hóa đá
Dòng máu hồng đã khô cạn từ lâu
Chẳng thể nào, vì ta vẫn biết đau
Vẫn biết nhói khi tình nhân lừa dối

Có phải chăng bởi dòng đời thay đổi
Nên bốn mùa không thể nở cùng hoa
Môi ta cười mắt ẩn giọt châu sa
Mặt khô lạnh để ngăn tim đừng cháy

Có phải chăng lý trí ta vẫn thấy....
Sự dối lừa ẩn nấp dưới làn môi
Ta độc hành dìu đỡ bước chân côi
Kẽo lại ngã khi hoàng hôn còn ấm

Này người hỡi sánh cùng con đường ngắn
Mảnh đời này đá sỏi...chẳng bình yên
Tảng rong rêu trơn trợt sẽ lụy phiền
Bờ vai ấy đủ không cho điểm tựa

BichNgoc

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

BAO GIỜ???

Bao giờ???

Bao giờ chữ hóa thành thơ
Lời yêu thủ thỉ bên bờ vai em
Đường vẫn nắng ngõ thân quen
Vắng đôi chân ấy đèn đêm úa vàng

Mỗi lần có dịp để sang...
Cây cầu xưa ấy mênh mang tình sầu
Hỏi thầm người ở nơi đâu
Nhà đơn lặng lẽ hay đau viện buồn

Bao giờ thơ lại trào tuôn
Ngón tay quấn quýt lại bươn phím chờ
Nhói lòng lạc log người xưa
Nụ cười rạng rỡ trang thơ vắng người

Bao giờ hoa nắng lại tươi
Cuối tuần có kẻ hẹn người ghé thăm
Dẫu rằng chẳng nghĩa trăm năm
Cũng là tri kỷ tri âm đời này

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

GIỌT MƯA ĐÊM

Mưa nào tự dột xuống đâu
Bởi vì mái lá trống tàu chênh vênh
Cột kèo lõng lẽo lạt đinh
Gió luồn kẽ hở rung rinh ánh đèn

Hạt buồn rơi tỏm vào đêm
Tay gầy vuốt giọt mưa trên mắt ngài
Nền trơn nước đọng...trách ai?
Trách đôi vai nhỏ miệt mài gánh mưa

Mong trời tạnh đón sao thưa
Xin vầng trăng chút sáng thừa ấm êm
Lao xao gió thổi tung rèm
Trẻ say giấc ngủ mưa lem gót hồng

Ru con, tiếng vọng thinh không
Cánh cò ủ rũ giữa đồng chơi vơi
Màn mưa giắng kín đất trời
Cột xiêu mái dột...cuộc đời lao đao

BichNgoc