ngoc

ngoc

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

CON DỐC ĐỜI TÔI

Em trượt mãi con dốc đời cao thấp
Vẫn cố kềm gượng bước trong đêm đen
Đôi chân em dò dẫm không ánh đèn
Lời tim dặn: cố lên đừng lùi bước

Em vẫn hướng mặt mình về phía trước
Chân cố lê từng bước nhỏ nặng nề
Con dốc nào biết được những tái tê
Rồi lại trượt vết trầy loang trên gối

Em bất lực quay nhìn về phía cuối
Xa lắm rồi thôi cố chút nữa đi
Giọt mồ hôi hay sương đọng rèm mi
Nghe mặn chát trên đầu môi khô khốc

Em thầm ước phía bên kia triền dốc
Một ánh đèn lóe sáng giữa trời đêm
Chờ bóng người đồng hành bước cùng em
Hụt hẫng quá...! Con dốc đời vắng lặng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét